Nơi lạnh nhất - thơ Thái Giang

Thứ sáu - 23/08/2024 18:01
Người đi tận đâu rồi... thương mấy hàng cau
Nhón chân theo dõi người mấy mươi năm thân hữu

Thế là "người ấy"... đã ra đi
Biết là sẽ không bao giờ trở lại
Mới đây thôi, nói chi trước kia năm ngoái
Lễ Vu Lan còn quấn quýt bên nhau
Người đi tận đâu rồi... thương mấy hàng cau
Nhón chân theo dõi người mấy mươi năm thân hữu
Giàn trầu cũng buồn, úa vàng, rụng cuống
Đi đâu mà biền biệt... người ơi!
Chốn Niết bàn đâu tận ở trên trời
Có cái gì giống người hạ giới?
Có những gì để người ngẫm ngợi?
Tham, sân, sy... có vấy bẩn cung hằng?
Nhiều đêm ông nằm mơ, giấc mơ bàng hoàng
Cột sóng cồn chồm lên cặp tự tình trai gái
Sóng phũ phàng cuốn đi, không ngoái lại
Đớn đau, quằn xé ruột gan ông...
Hỏi đất, hỏi trời, hỏi cả thinh không:
Bà có ổn yên khi cô đơn cõi khác?
Nơi Bắc cực không phải nơi lạnh nhất
Không có tình người: nơi lạnh nhất trần gian!

Thái Giang

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Theo dòng sự kiện

Xem tiếp...

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

50 năm Di chúc
“Việc gì lợi cho dân ta phải hết sức làm
Việc gì hại đến dân ta phải hết sức tránh”
CM tháng 8 và QK 2/9
79 NĂM CÁCH MẠNG THÁNG 8
& QUỐC KHÁNH 2/9
Luong truy cap
TỔ QUỐC TRÊN HẾT
LƯỢT TRUY CẬP TỪ 23-12-2016
  • Đang truy cập130
  • Máy chủ tìm kiếm2
  • Khách viếng thăm128
  • Hôm nay16,963
  • Tháng hiện tại155,922
  • Tổng lượt truy cập60,039,729
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây