Nơi lạnh nhất - thơ Thái Giang
admin100
2024-08-23T18:01:00-04:00
2024-08-23T18:01:00-04:00
http://nguyenduyxuan.net/tac-pham-cua-ban/noi-lanh-nhat-tho-thai-giang-12401.html
http://nguyenduyxuan.net/uploads/news/vantho/la-vang.jpg
Nguyễn Duy Xuân
http://nguyenduyxuan.net/uploads/logotrong1.png
Thứ sáu - 23/08/2024 18:01
Người đi tận đâu rồi... thương mấy hàng cau
Nhón chân theo dõi người mấy mươi năm thân hữu
Thế là "người ấy"... đã ra đi
Biết là sẽ không bao giờ trở lại
Mới đây thôi, nói chi trước kia năm ngoái
Lễ Vu Lan còn quấn quýt bên nhau
Người đi tận đâu rồi... thương mấy hàng cau
Nhón chân theo dõi người mấy mươi năm thân hữu
Giàn trầu cũng buồn, úa vàng, rụng cuống
Đi đâu mà biền biệt... người ơi!
Chốn Niết bàn đâu tận ở trên trời
Có cái gì giống người hạ giới?
Có những gì để người ngẫm ngợi?
Tham, sân, sy... có vấy bẩn cung hằng?
Nhiều đêm ông nằm mơ, giấc mơ bàng hoàng
Cột sóng cồn chồm lên cặp tự tình trai gái
Sóng phũ phàng cuốn đi, không ngoái lại
Đớn đau, quằn xé ruột gan ông...
Hỏi đất, hỏi trời, hỏi cả thinh không:
Bà có ổn yên khi cô đơn cõi khác?
Nơi Bắc cực không phải nơi lạnh nhất
Không có tình người: nơi lạnh nhất trần gian!
Thái Giang