Dò chân từng bước kiên trì
Mắt con rơi lệ, mẹ thì đớn đau
Mẹ gần chín chục tuổi rồi
Con về dắt mẹ, tập ngồi, tập đi
Dò chân từng bước kiên trì
Mắt con rơi lệ, mẹ thì đớn đau
Xót xa dỗ mẹ từng câu
Nói lời nhỏ nhẹ, lòng đau đớn lòng
Trách trời sao lại bất công
Cuộc đời của mẹ long đong quá nhiều
Sức tàn, tuổi mẹ cuối chiều
Ngày đêm nằm liệt, xót kêu tận trời
Con thương mẹ lắm, mẹ ơi!
Đàn con, cháu, chắt... mấy nơi lần về
Đời thường công việc bộn bề
Sá chi xa ngái, khi nghe mẹ sầu
Cha già còm cõi canh thâu
Mỏi mong con, cháu, rể, dâu... kết đoàn
Tưởng qua năm tháng cơ hàn
Ngờ đâu chẳng được thanh nhàn tấm thân
Con về dìu mẹ bước chân
Sớm hôm dắt mẹ lần lần tập đi
Dám đâu tiếc mẹ điều chi
Con về dắt mẹ, vui khi mẹ cười
Cầu mong mẹ vượt mười mươi
Cháu con đoàn tụ, hỏi ĐỜI... gì hơn!(?)