về trường ca Đăm Săn ,Đăm Di
về Đăm Đơ Roăn ,Xing Nhã…
và cồng chiêng ngân dài đêm kể khan bên bếp lửa
cùng rượu cần ngây ngất trong ché tang ché túc vít cong
Thơ bà không nói đến những chuyện to tát, những răn dạy giáo huấn về đạo làm người, cũng không sa vào dòng thơ thế sự chính trị để gây "ấn tượng" mà đa phần chỉ là những chuyện "vụn vặt" đời thường của cuộc sống: những lần về quê, những chuyến thăm bạn, những chia sẻ cảm thông với phận nghèo, với phận đời gái cơ nhỡ...
Không dùng những câu chữ to tát, không cố kẻ vẽ, tô màu, Đồng Thị Chúc cứ nhẹ nhàng viết về Mẹ, nhẹ nhàng nghĩ về Mẹ như những thủ thỉ tự trải ra với lòng để tự động viên bản thân cố lên, cố lên.
Đọc những câu thơ mộc mạc, chân chất, không hề sử dụng chữ nào diễn tả sự hờn tủi, xót xa mà lòng lại trĩu nặng nỗi buồn, lại thấy xót xa cảnh cút côi vì vắng Mẹ?
Bởi vì Người đã đói mọi cơn đói ngày xưa
Vì Người đã chết hai triệu lần nǎm đói bốn nhǎm khủng khiếp
Bởi vì người đã mặc lên mọi tấm áo xác xơ
đã đi chân đất với mỗi đôi chân trần của người dân đất nước,
Khi lời Bác là ngọn cờ trước gió
Khi cả dân tộc khát vọng sống và bừng lên ngọn lửa
Khi tổ quốc hóa bóng mẹ hiền cầm súng xông lên
Cho lớp lớp cháu con hưởng hạnh phúc hòa bình!
Ôi! Cuộc đời sao còn lắm nhiễu nhương
Ước Tổ quốc mình có những "Bao thanh thiên"... thời hiện đại!
May ra loại trừ loài mọt sâu khoét hại
"Đại mộc thảo thơm"... trả Đất nước, Mẹ hiền