Năm mươi năm em trở lại thăm thầy
Tóc thầy bạc,tóc em chỉ còn xanh một ít
Cứ cảm thấy như lần thầy trò tạm biệt
Mới đây thôi hoa phượng đỏ sân trường
Năm mươi năm thầy dạy ở quê hương
Nửa thế kỷ,em đi trên rộng dài đất nước
Thầy dạy em những hằng đẳng thức
Đẳng thức cuộc đời khó nhất thầy ơi
Và trưa nay chẳng hẹn trước với thầy
Em về thăm thầy như cơn mưa bất chợt
Thầy đón em bằng nụ cười má ngoặc đơn ngoặc kép
Em đáp lời thầy,cười ngoặc kép ngoặc đơn
Hai thầy trò đồng nghiệp một quê hương
Bao nhiêu chuyện thầy trò không đầu không cuối
Khi nhắc đến lứa bọn em có người gửi thân nơi chiến trường mãi mãi
Hai thầy trò ứa nước mắt ngậm ngùi
Nắng cuối thu dát mỏng cả sân phơi
Bóng hàng cau xanh đan giàn trầu lặng lẽ
Hai thầy trò tuy là hai thế hệ
Mà thấy quá gần buổi gặp lại giữa quê hương.
Thái Giang