Tự ru mình - chùm thơ Thái Giang
admin100
2024-01-25T02:04:44-05:00
2024-01-25T02:04:44-05:00
https://nguyenduyxuan.net/tac-pham-cua-ban/tu-ru-minh-chum-tho-thai-giang-12162.html
https://nguyenduyxuan.net/uploads/news/2016_09/vo-cam.jpg
Nguyễn Duy Xuân
https://nguyenduyxuan.net/uploads/logotrong1.png
Thứ năm - 25/01/2024 02:02
Thơ viết ru mình tím tái đêm đông
Nếp nhăn trán đè nếp nhăn chồng chéo
Cứ thế, cần chi có câu thơ “gọt đẽo”
Xộc xệch như đời nếm trải những tháng năm…
TỰ RU MÌNH
Anh làm thơ để tự ru mình
Nghe đắng chát cả không gian trầm lắng
Nghe khô khát từ trong cổ họng
Thơ tự ru mình, mình viết để mình ru
Hoài niệm từng giấc mơ, tri âm từng việc nhỏ
Nhặt lại tiếng cười vãi rơi thời gian khó
Vấp phải nỗi đau dằng dai trong nỗi nhớ
Khóc một mình, nước mắt nghẹn vào trong
Thơ viết ru mình tím tái đêm đông
Nếp nhăn trán đè nếp nhăn chồng chéo
Cứ thế, cần chi có câu thơ “gọt đẽo”
Xộc xệch như đời nếm trải những tháng năm…
Bỗng giao thừa, xuân đến rộn đầy sân
Cháu con ùa về chật nhà hoan hỉ
Anh xếp lại tập thơ tự ru mình gởi bên kia thế kỷ
Để cháu con hát ru mình cả khi thức đón xuân sang
CỤ NGUYỄN, TIÊN ĐIỀN
Ngàn, vạn năm sau vẫn nhớ Nguyễn Du
Nhà thơ Tiên Điền viết nên kiệt tác
Bất hủ Truyện Kiều chảy vào sử sách
Nhân kiệt, địa linh... mãi mãi trường tồn...!
KHÔNG ĐỀ
Một vốc thơ góp với đời
Chỉ mong góp chút... cõi người, mà thôi!
Dòng thơ róc rách, lở, bồi
Nghe như thức dậy trong tôi... khôn lường!
Thái Giang