Nỗi lòng của mẹ
admin100
2023-12-18T03:21:33-05:00
2023-12-18T03:21:33-05:00
https://nguyenduyxuan.net/nguyen-duy-xuan-van/noi-long-cua-me-12123.html
https://nguyenduyxuan.net/uploads/news/vantho/me-va-con.jpg
Nguyễn Duy Xuân
https://nguyenduyxuan.net/uploads/logotrong1.png
Thứ hai - 18/12/2023 03:00
Mi mần nhỏ tau lo nhỏ, mi mần to tau lo to. Mi thấy thằng Lậu ở xóm dưới không? Lên chức cái là nhậu nhẹt, bia rượu suốt ngày. Mà mới là anh lý quèn thôi đấy. Mồ tổ chúng nó, tiền ở đâu ra mà nốc lắm thế. Rồi thì đổ bệnh, tim gan, phèo phổi bị bia rượu đốt cháy hết…
Tin Tăng được thăng chức lên tỉnh nhanh chóng bay về làng khiến mọi người xôn xao. Chỗ nào cũng thấy các ông, các bà túm tụm bàn tán. Điếu cày các cụ ông rít liên tục. Các cụ bà thì không ngớt bỏm bẻm nhai trầu. Cả mấy đứa trẻ chả hiểu mô tê gì cũng tranh giành nhau, bác tao, chú tao bữa ni mần to lắm ri.
Làng xóm râm ran là thế, vậy mà bà cụ Tăng lại chẳng nói một lời, vẻ mặt cụ đăm chiêu, thật chẳng hiểu cụ nghĩ gì. Có người thắc mắc hỏi, Tăng nó được thăng quan sao cụ không vui. Cụ nhìn trời, cố nén tiếng thở dài nói vui gì mà vui.
Ba tháng sau, trên đường đi công cán Tăng tranh thủ ghé thăm nhà, bởi từ hôm lên tỉnh nhậm chức đến giờ, mải tả xung hữu đột, ngài chưa có dịp vinh qui bái tổ. Hàng xã cắt cử người ra tận con đê đầu làng, cờ xí, biểu ngữ bay phần phật trông thật uy nghi. Làm quan to có khác. Xóm giềng ai cũng cảm thấy thơm lây. Chả thế mà mấy bà buôn chuyến, lấy hàng tận trên tỉnh cũng thấy vênh váo hơn với bạn hàng vì bây giờ, gì thì gì mình cũng là người làng của quan Tăng.
Ngài chánh tổng, ngài lí trưởng, rồi cả tri huyện nữa đích thân đến nhà xin được rước cụ Tăng ra đình nhưng cụ nhất quyết cự tuyệt làm cho bọn họ tiu nghỉu, mặt anh nào anh nấy xị ra như nhà có đám. Thất lễ! Thất lễ! Quan Tăng mà quở thì nguy to.
Vừa thấy chiếc Camry màu đen bóng lộn nhô lên từ con dốc đầu làng, đám thuộc hạ đã chen nhau chạy tới nhưng ai nấy vội dạt ra. Chiếc xe không vào sân đình mà phóng thẳng về lối nhà quan Tăng, làm bọn họ chạy bán chết, thở không ra hơi. Tội nghiệp ông chánh tổng, tuổi già lọm khọm chen không nổi với sức trẻ mà vẫn cứ cố để đến nỗi vấp ngã chỏng khoèo trên mặt đất, miệng kêu trời mà chẳng ai thèm ngoái lại. Xe vừa dừng trước cổng đã thấy quan lớn đĩnh đạc bước xuống. Cụ Tăng trong nhà chạy ra ôm lấy con, òa lên khóc. Tăng chẳng hiểu mô tê chi, nói:
- Mạ! Sao mạ lại khóc? Tui về đây nè, thằng Tăng đây nè!
- Mồ tổ mi! Tau tưởng mi không về nữa.
- Sao mạ lại nói thế?
- Là tau lo cho mi. Mi mần nhỏ tau lo nhỏ, mi mần to tau lo to. Mi thấy thằng Lậu ở xóm dưới không? Lên chức cái là nhậu nhẹt, bia rượu suốt ngày. Mà mới là anh lý quèn thôi đấy. Mồ tổ chúng nó, tiền ở đâu ra mà nốc lắm thế. Rồi thì đổ bệnh, tim gan, phèo phổi bị bia rượu đốt cháy hết…
- Tui chừ bỏ rượu bia rồi, mạ đừng lo!
- Còn nữa. Ông bà dạy rồi, ở nhà nhất mẹ nhì con. Mi lên trển, lành ít dữ nhiều. Mấy bữa ni xem tivi, nghe lũ trẻ kháo nhau chuyện mạng miếc bàn tán chi đó mà tau nẫu hết cả ruột gan. Đời nó bội bạc lắm con ơi!
Nghe mẹ nói vậy, vẻ mặt Tăng bỗng chùng xuống. Nghĩ đến sóng gió trăm ngày nhậm chức vừa qua và ngẫm lời cụ nói, ngài bỗng thấy lạnh sống lưng.
Lúc ấy, bọn quan nha sở tại cũng vừa chạy tới, ai nấy mặt mày xanh mét, nói không ra hơi:
- Bẩm… bẩm… lạy… lớn ạ!
- Các người lui đi! Hôm nay ta chỉ về với mẹ ta thôi!
Đám thuộc hạ tiu nghỉu, chẳng ai bảo ai, thất thểu ra về. Tăng đứng trân trân nhìn bọn họ, bỗng thấy ái ngại cho đám người kia mà buột miệng:
- Ôi, thế sự!
18/5/2013
Nguyễn Duy Xuân