Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
(Xuân Diệu)
Tôi từ đất mẹ đi ra
Ba mươi năm ấy vẫn là chân quê
Giữa đời nửa tỉnh nửa mê
Ngơ ngơ ngác ngác như bê lạc đàn.
Người ta mua tước bán quan
Còn tôi ngờ nghệch lại tin số trời
Người ta chạy ngược chạy xuôi
Còn tôi yên vị tin đời bình an.
Tôi ngồi nhặt nhạnh thơ văn
Biết đâu con tạo xoay vần ngoài kia
Bao giờ cho hết muội mê
Hết ngu ngơ giữa bộn bề nhân gian?
24-7-2009
Nguyễn Duy Xuân